Thứ Năm, 5 tháng 5, 2011

Tôi rút ra được một kết luận về ngày 30/4

Mấy hôm nay theo dỏi loạt bài phản hồi từ 2 phía về ngày 30/4, tôi rút ra được một kết luận.
Lịch sử VN thế kỷ 20 đã chứng kiến hai cuộc di cư khổng lồ:
·         Năm 1954 Hiệp Định Geneve chia đôi đất nước, cả triệu người đã rời bỏ làng mạc, nhà cửa ruộng vườn di cư vào Nam tìm tự do.
·         Năm 1975, những người chưa từng di cư thì đây là cuộc ra đi không bao giờ quên, còn những người đã một lần trốn chạy cộng sản, lại phải ra đi một lần nữa trong số này có cả thế hệ con cháu của họ.
·         Từ sau 1975 có bao nhiêu người đã vùi thây ngoài biển khơi, bao nhiêu người bỏ mạng trong núi rừng đường bộ. Những vết thương có thể đã lành, niềm đau nỗi nhớ rồi sẽ vào quên lãng. Nhưng tại sao đã mấy mươi năm qua đến những ngày cuối tháng tư người ta vẫn khơi lại nỗi hận niềm đau của dân tộc VN khi một nửa dân tộc VN này mừng thắng một nửa dân tộc VN kia. Tại sao nhà cầm quyền không thể hiện cách khác để đất nước VN thanh bình thịnh vượng, mà không phải có mấy triệu người chết, mấy triệu người phải bỏ xứ ra đi.
·         Sau 1975 thay vì nhìn đất nước Việt Nam như một xứ sở tan nát sau cuộc chiến tranh khốc liệt và dai dẳng, họ chỉ nhìn nó như là sự anh hùng và sự sáng suốt, những khả năng có thể làm được phép lạ. Hiện nay, Đảng cộng sản cứ tiếp tục sống trong thế giới phi thực ấy khi họ khăng khăng khẳng định chỉ có họ mới đủ sức cứu vãn đất nước và một mực từ chối yêu cầu dân chủ hoá chế độ.
·         Kết luận: Ngày 30-4-1975, thực tế rõ ràng chỉ mới thống nhất lãnh thổ, chứ không thống nhất được dân tộc, không thống nhất được lòng dân. Không biết đến bao giờ dân tộc và Tổ quốc Việt Nam mới được thống nhất để tất cả mọi người dân VN được sống trong thanh bình thật sự.